Bạn đang xem: Tả con đường từ nhà đến trường lớp 5 ngắn gọn, hay nhất
Bài văn tả con phố đến ngôi trường số 10
Ngày nào đến trường em cũng trở về trên bé đường thân quen ấy. Đến nỗi, ví như nhắm đôi mắt lại là em rất có thể hình dung rõ mồn một ngay lập tức từng cảnh sắc.
Đó là 1 trong những cột con đường làng rải lớp đá đỏ đối chọi sơ cũng như bao con đường làng ko tên khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ ghề, gồ ghề nhưng tuyến đường này cũng đủ thênh thang mang đến những bước chân nhún khiêu vũ như chim sẻ của bọn chúng em từng ngày một lớn lên. Sáng ra, từ đầu ngõ, em phi vào con mặt đường là đã gặp gỡ ngay một cây bàng già đứng giương dù che nắng, bốn mùa lích chích giờ chim. Trường đoản cú đó, hai bên đường, hai hàng khuynh diệp chạy nhiều năm thẳng tắp một greed color ngút ngát.Thấp nhoáng sau hai hàng cây là mặt hàng rào của hai dãy nhà ven lộ, bao gồm hàng rào dâm bụt được cắt xén phẳng phiu. Cũng có hàng rào tre hoặc mặt hàng rào tường xây dây kẽm gai kiên cố. Mặc dù vậy, đi trên đường vẫn nhận thấy rõ hồ hết ngôi nhà xinh đẹp giữa một greed color vườn tược mượt mà. Ngay từ lúc mặt trời vừa nhô lên team lửa làm việc đằng đông, đầy đủ ngọn cau, ngọn dừa trong các khu vườn cạnh bên đường đã lung linh hồng lên. Tuyến đường làng cũng bừng dậy. Bạn đi trê tuyến phố càng cơ hội càng đông. Trẻ em đến trường. Bạn lớn ra đồng. Kẻ buôn bán về huyện, lên tỉnh. Xe cộ đạp, xe lắp máy, lắp thêm cày rầm rịt ngược xuôi. Tiếng cười nói, hỏi thăm, trò chuyện, giờ máy, giờ đồng hồ xe hòa lẫn nhau tạo thành một dàn đồng ca vui vẻ. Đến gần xóm nhà, tuyến đường làng rẽ phải. Đến đây bọn chúng em đã nhận thức thấy ngôi trường quen thuộc thuộc của chính mình hiện ra cùng với hình hình ảnh cây phượng già tán lá xanh um bịt rợp cổng.
Những năm sắp tới tới, rất có thể em sẽ đi tiếp tuyến đường này lên huyện, lên tỉnh giấc để nối liền việc học hành. Tuy nhiên dù đi đâu, để chân lên tuyến đường xinh đẹp mới mẻ nào nhưng mà cũng không dễ gì quên con đường tuổi thơ 1-1 sơ này được.

Bài văn tả con phố đến ngôi trường số 9
Mùa khô năm ngoái, quần chúng địa phương em đã góp tiền, cống hiến làm lại con phố nối làng mạc Tân Long với các xã lân cận. Trường em nằm ở kề bên đường đi, cách nhà khoảng tầm gần cây số. Sáng sáng, em cùng các bạn tung tăng cắp sách mang đến trường trên bé đường y hệt như dải lụa hồng quyến rũ uốn quanh buôn bản xóm.
Đường trải đất đỏ, được san ủi kĩ phải rất phẳng phiu, đầy đủ rộng để hai ô tô rất có thể tránh nhau. Mặt con đường cao trung tâm và thoải dần dần sang phía hai bên cho dễ dàng thoát nước. Sản phẩm cây bạch bầy trồng ven con đường dạo như thế nào giờ đã vươn cao, thân thẳng tắp, cành cây sum suê tỏa bóng mát. Mỗi một khi có cơn gió thổi qua, lá cây lao xao, cành cây đung đưa giống như những cánh tay xin chào đón. Lúc bọn chúng em đến lớp cũng là lúc con đường nhộn nhịp, đông vui nhất. Dân trong vùng họp chợ cạnh đường, tíu tít bên những gánh rau củ tươi, hầu hết đống trái cây hay các bu con gà vịt. Các cửa hàng ăn uống mở cửa, phục vụ mọi người. Bên trên đường, giờ đồng hồ xe lam, xe tía gác máy có tác dụng náo động không gian của một vùng quê yên ổn tĩnh. Những loại xe tràn trề chở sản phẩm & hàng hóa lên chợ huyện. Ra khỏi ngã tứ với cảnh họp chợ tấp nập, tuyến phố chạy thân cánh đồng lúa với rau màu xanh lá cây tốt. Sát Tết, khí trời buổi sớm se se lạnh. Nắng sớm kim cương rực trải trên màu xanh mỡ màng, non tươi của các liếp rau xanh cải, cà chua, xà lách… Dăm cha cánh bướm trắng chấp chới trên phần nhiều bông cải đơm hoa quà tươi. Gần hết cánh đồng, tuyến đường cao dần dần rồi nối với một cây ước gỗ bắc ngang loại kinh trong mát, hỗ trợ nước ngọt quanh năm cho đồng ruộng. Từ trên đầu cầu bên kia, con đường đổ dốc một quãng chừng rộng trăm mét là đến lớp em. Ngôi ngôi trường nằm giải pháp mặt đường khoảng chừng vài chục thước, thân một sân vườn cây dày đặc suốt ngày ríu rít giờ đồng hồ chim… Băng ngang qua cổng trường, nhỏ đường liên tục chạy nhiều năm qua hai xã nữa rồi thông ra quốc lộ.
Con đường đã trở nên thân trực thuộc với tất cả mọi người. Ngày nhì lần đi về trên tuyến đường này, bọn chúng em vẫn khắc sâu hình hình ảnh của nó trong lòng.

Bài văn tả con đường đến trường số 8
Quê hương em có nhiều cảnh đẹp. Đó là dòng sông hiền hòa, cánh đồng thẳng cánh cò bay… mà lại thân trực thuộc với em nhất chắc hẳn rằng là bé đường thân quen từ nhà đến trường.
Con mặt đường tới trường là một con đường nhỏ được rải lớp đá răm trực tiếp tắp. Phía hai bên đường là nhì hàng cây xanh mát. Buổi sáng con đường rộn ràng hẳn lên. Dường như tất cả bạn hữu trẻ trong làng em đều có mặt trên đường. Chúng tạo thành những nhóm nhỏ tuổi tung tăng đến trường. Tiếng thủ thỉ ríu rít xen lẫn tiếng cười cợt vui vẻ làm con đường thêm rộn rã, tươi vui. Giữa trưa đường hững hờ ít được hỏi han. Thời gian ấy, con đường yên yên ổn như chìm ngập trong giấc ngủ. Nhị hàng cây đứng quạt cho tuyến phố càng thêm yên giấc. Trên cành, mấy chú chim sâu vẫn chuyền cành để bắt gần như gã sâu hủy hoại cây, khiến cho hàng cây thêm giỏi tươi. Hồ hết tia nắng lắt nhắt rải xuống mặt đường trông như dát bạc. Những mái đơn vị nằm thấp thoáng dưới bóng cây thưa. Từ mái nhà nào vọng ra tiếng ru em trầm bổng. Tiếng võng gửi kẽo kẹt giữa giữa trưa hè tạo cho con mặt đường làng càng thêm vẻ lặng tĩnh kỳ lạ lùng. Những phần đường bằng phẳng, mấp mô, mấp mô em phần đa thuộc như lòng bàn tay. Chẳng gồm ngày nào bạn hữu trẻ bọn chúng em không để bàn chân nhỏ dại bé của bản thân lên tuyến phố thân ở trong ấy. Bởi vậy mà con đường trở thành một người bạn bè thiết với em.
Con con đường tới trường sẽ khắc sâu vào trong trái tim trí em. Từng buổi cho trường, con đường đã còn lại trong em bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học tập trò. Mai ngày phệ lên em cũng bắt buộc quên hình hình ảnh con con đường thân yêu.

Bài văn tả con đường đến ngôi trường số 7
Nhà thơ Đỗ Trung Quân gồm viết:"Quê hương thơm là đường đi họcCon về rợp bướm quà bay…"Đối cùng với em cũng thế! nhỏ đường đến lớp gần gũi, thân mật với em như bầu bạn. Nó là 1 trong hình ảnh của quê nhà đang đắm sâu cùng ngân vọng trong em.
Con mặt đường phố có tên mặt đường Nguyễn Du. Lòng đường tuy bé nhỏ nhưng đẹp nhất lắm. Phía hai bên đường có hàng me xanh che mát. Buổi sáng, mọi cành me thả lá úa xuống khía cạnh đường. Tuyến phố nhựa láng bóng, đen sẫm, sinh hoạt giữa gồm vạch đánh trắng phân tách hai phần đường mang đến xe chạy ngược hướng nhau. Xe cộ máy, xe đạp tấp nập bên trên đường. Còi xe píp píp liên hồi. Các cô bán sản phẩm rong kĩu kịt những quang gánh đầy ắp rau củ quả. Chúng em tung tăng cắp sách mang đến trường. Người nào cũng hối hả trên phố phố. Bên trên cây sấu già ven đường, rất nhiều chú chim khiêu vũ nhót, chuyền cành. Giờ đồng hồ chim không ngớt vọng ra, vang cả trên khung trời xanh thẳm. Khía cạnh Trời trên cao, mặt đường thưa fan hơn. Phần nhiều ngôi nhà cao tầng nhìn đi ra đường với vẻ nguy nga, tráng lệ. Những cửa hàng, cửa ngõ hiệu xuất hiện đón khách. Ánh nắng óng ả rải xuống mặt đường. Tuyến phố ánh lên, bóng loáng như dải lụa. Một làn gió vơi thổi qua, các lá me lìa cành rơi lả tả, rơi trên vai áo fan qua đường như lưu giữ luyến. Hoa sữa trên cả vỉa hè ngan ngát hương thơm đưa. Hoa đậu từng chùm tím biếc, rủ xuống lề con đường như mong muốn nói một điều: con phố này đẹp mắt lắm! Những chiều tối hay phần đa đêm tối ngày hè ngồi ở chỗ này thì thật là thú vị. Em ghi nhớ từng nụ hoa, từng viên gạch ốp trên lề đường, từng nơi bắt đầu me già thân thiết. Tuyến phố này không chỉ là là chúng ta của riêng biệt em, nó còn là đồng bọn của các chị lao công.
Đêm đêm, trên con phố này, dù cho là mùa hè hay ngày đông giá rét, tiếng chổi tre luôn xao xác bên dưới hàng me. Công ty nhà đang ngủ say. Nhưng vẫn đang còn tiếng chổi tre sột soạt bên trên đường. đa số lúc ấy, tuyến đường mới vắng tanh vẻ với đẹp có tác dụng sao! tuyến phố quá thân thuộc với em. Từ lâu, mặt đường và em như đôi bạn. Đường đang nâng cách em đi, góp em tiến hành ước mơ ước mơ của riêng rẽ mình.

Bài văn tả con đường đến trường số 6
Từ nhà mang lại trường, em có thể đi trải qua nhiều con đường tuy vậy em yêu thích nhất là con đường Nguyễn Đình Chiểu.
Con mặt đường đã tăng cấp thành đại lộ. Mặt mặt đường được trải nhựa phẳng phiu. Lòng mặt đường rộng ước đạt hơn bố mươi mét. Đường dài khoảng chừng hai ki-lô-mét. Vỉa hè dành cho tất cả những người đi bộ cũng tương đối rộng, được lát gạch men nung rất cứng cáp và đẹp. Tự xa nhìn lại, vỉa hè như một tờ thảm red color sẫm. Sản phẩm cây sấu trên vỉa hè được trồng trong số những cái ô vuông vức. Sản phẩm cây new ngày như thế nào cây còn nhỏ bé tí mà hiện nay đã xòe như các cái ô tiếp nối trên vỉa hè, lan bóng non xuống lề đường. Mặt hàng cây xanh lè đã làm cho con đường thêm đẹp.Buổi sáng, tuyến phố trông thật tráng lệ, đầy sức sống. Xe đạp, xe vật dụng chạy tấp nập trên đường. Giờ còi rộn ràng kêu vang, tiếng hộp động cơ nổ giòn giã, tiếng chat chit của từng tốp học tập sinh nhanh chóng trên đường,... Toàn bộ đã tạo nên con con đường thêm náo nhiệt. Trên cây sấu già ven đường, gần như chú chim khiêu vũ nhót chuyền cành. Giờ đồng hồ chim lảnh lót vọng ra, vang cả trên khung trời xanh trong với cao vút. Phương diện trời lên cao, hồng trần ánh sáng tràn ngập khắp ko gian, bao che lên con đường quen thuộc. Đường thưa tín đồ hơn nhưng không kém phần tươi vui. Gần như ngôi nhà cao tầng ở hai bên đường nguy nga, tráng lệ. Các cửa hàng, cửa ngõ hiệu mỏ' cửa sẵn sàng đón khách. Các bà, các cô đi chợ với phần đa quang gánh kĩu kịt bên trên vai. Nào hoa, quả, rau tươi tiếp diễn trên mặt đường phố. Nhìn tuyến đường lúc ấy thật trù phú, tươi vui. Nắng và nóng lên, tuyến đường bóng nhoáng như dải lụa óng ánh bên dưới nắng trời. Hàng cây xanh bên vệ đường đã uống không còn sương đêm, chúng vươn lên đón nắng trời để giữ lại lấy màu sắc xanh. Thỉnh thoảng, những cái lá kim cương lìa cành rơi lác đác, rơi bên trên vai áo bạn qua mặt đường như lưu giữ luyến. Hoa rủ xuống lề đường, hoa rung lắc lư vào làn gió nhẹ. Hoa như hy vọng nói rằng: con phố này rất đẹp lắm! phần lớn buổi chiều đi học về, em thấy dưng tràn một niềm vui, niềm sung sướng vì bé đường quen thuộc của em từng ngày một đẹp nhất hơn. Em lưu giữ từng nụ hoa, từng viên gạch hồng trên vỉa hè, nhớ từng nơi bắt đầu sấu già thân thiết. địa điểm ấy, chúng em đã có lần có những giây phút ấm nồng.Con đường không những là bạn của riêng rẽ em. Nó còn là một bạn của rất nhiều bác lao công. Đêm đêm, trên con đường này, dù cho là mùa hè tuyệt mùa ướp đông giá, tiếng thanh hao tre luôn luôn sột soạt bên dưới vệ đường. Những bác vẫn quét rác để giữ dọn dẹp vệ sinh cho mặt đường phố. Nhờ mọi bàn tay lao động cần cù ấy mà con đường luôn sạch sẽ. Em khôn cùng yêu con đường phố thân quen. Tuyến phố không những đẹp mà còn là nơi đang gắn bó với em trong số những ngày cắp sách mang đến trường. Em âm thầm biết ơn các bác công nhân lau chùi đã hôm sớm quét rác rưởi cho bé đường luôn luôn sạch đẹp.

Bài văn tả tuyến đường đến ngôi trường số 5
Trong kí ức của mỗi người, bao gồm cảnh vật đã hằn sâu trong lòng trí mà suốt đời ta cần yếu nào quên. Con đường đi học là một trong số đó. Ta có thể đi trải qua không ít nẻo đường khác biệt nhưng con đường đi học thì luôn thân ở trong và gần cận với bất kì người nào.
Xem thêm: Kịch Bản Lễ Tri Ân Và Trưởng Thành 2022, Kịch Bản Chương Trình Lễ Tri Ân Và Trưởng Thành
Con đường đi học đã gắn sát với tuổi thơ của tôi. Mặt hàng sáng, mọi khi ông phương diện trời vun màn mây và tỏa ánh nắng chan hòa mọi muôn nơi, tôi lại thuộc đám chúng ta đi mang đến trường trên tuyến đường làng quen thuộc. Ko khí buổi sớm thật trong lành cùng mát mẻ. Nắng sớm cùng gió non làm vai trung phong hồn tôi thật thoải mái và dễ chịu và thư thái. Đi trên đường, tôi hoàn toàn có thể nghe thấy giờ đồng hồ chim hót lảnh lót trên cao, ngắm những cành hoa dại sinh sống ven đường, nhìn thấy những giọt sương còn lưu lại ở cánh hoa tuyệt phiến lá. Hai bên đường là nhị hàng cây cỏ mát. Vào buổi sớm, cây cối bên cạnh đó mới thức giấc dậy sau giấc mộng dài, ánh nắng chiếu qua cành lá đang ngập tràn sự sống. Các chiếc lá khẽ đu chuyển trong gió như ý muốn chào bọn chúng tôi. Trên con đường đi học, tôi còn đi qua cánh đồng lúa to lớn thẳng cánh cò bay. Lúa đã thì đàn bà tỏa mùi thơm dìu dịu nhưng mà ngọt ngào, ngây ngất. Cả cánh đồng như một tấm thảm khổng lồ màu xanh da trời mướt, chỉ việc một cơn gió thoảng qua là cả biển cả lúa ấy nhấp nhô tạo nên thành muôn ngàn bé sóng nhỏ. Tôi bắt gặp vài chưng nông dân ra thăm đồng sớm, bên bờ ruộng, nhỏ cò trắng đã kiếm ăn bỗng sải cánh bay lên. Đằng sau rất nhiều khu vườn xanh tốt là nếp đơn vị ngói đỏ nằm yên ổn lìm trong nắng và nóng mới. Trên tuyến phố đi học, tôi cũng gặp chúng ta học sinh đang đi thành từng tốp bên trên đường. Chúng ta đeo khăn quàng đỏ thắm bên trên vai, khoác bố lô trên lưng, vừa đi vừa trò chuyện về chuyện bài bác vở, ngôi trường lớp. Những bà, các mẹ xách làn đi chợ sớm. Vài chưng nông dân cùng chú trâu vẫn thong thả đi làm việc đồng buổi sớm, chúng ta hỏi thăm nhau về bài toán đồng áng, tin yêu vào một vụ mùa bội thu.
Con đường buổi sớm thật náo nhiệt và rộn rã, gương mặt người nào cũng ánh lên vẻ vui tươi, niềm vui thường trực bên trên môi. Giờ đồng hồ nói, tiếng cười, tiếng hotline nhau í ới, tiếng còi xe ồn ào suốt cả nhỏ đường. Đi trên đường, tôi còn cảm giác được mùi hương ngai ngái của đất, mùi của mùi hương đồng gió nội hòa quyện phả vào nhau. Bé đường đến lớp đã trở thành một trong những phần quan trọng vào tuổi thơ của tôi. Con đường tới trường cũng là tuyến phố đưa tôi mang đến với tri thức, chắp cánh cho phần nhiều ước mơ của mình được cất cánh cao bay xa.

Bài văn tả tuyến đường đến ngôi trường số 4
Có lẽ về sau khi vẫn lớn, tôi vẫn đi không hề ít nơi, qua không ít con đường khác có thể to, rất có thể nhỏ, hoàn toàn có thể giàu nhưng mà trong một góc ở trong tim mình, gần như đường đường nét của con phố từ nhà đến trường vẫn không lúc nào có thể phai nhòa.
Mỗi sớm mai thức dậy, khi rạng đông lên bên trên thành phố, tôi sải mỗi bước trên con phố đến trường trong thú vui hân hoan đón đợi. Bên tôi sinh sống trong một nhỏ ngõ bé dại hướng ra mắt phố, đi từ bỏ ngõ ra là đường mập và khoảng cách trường vẻn vẹn năm trăm mét con đường thẳng. Trên tuyến phố xi măng phẳng lì còn lấp lánh khi ánh mai lan rạng ngời, không bao giờ vắng số đông lượt xe cộ đi ngang. Dù mỗi sáng, khi tôi tới trường còn tương đối sớm nhưng trên tuyến đường vẫn rộn ràng tấp nập tiếng người, giờ xe tạo cho lòng tôi bỗng nhiên thấy nhuốm màu hương vị của cuộc sống thường ngày tươi vui, sức nóng thành. 2 bên đường là công ty cửa cao tầng mọc san cạnh bên nhau với đông đảo mảng tô lúc nào cũng tươi mới, càng rực rỡ hơn trong nắng và gió. Bên trên hè phố, luôn hoàn toàn có thể nhìn thấy những tốp người đi bộ buổi sáng, hồ hết tốp học sinh đi học,… thả mình trong ko khí vui vẻ nói cười cợt của dòng fan trên hè phố trong làn gió nhẹ để cho tôi yêu quý cuộc sống đời thường này biết bao. Dọc bé đường còn có những hàng bữa sớm rất khang trang và phong phú như sản phẩm phở, bánh mì, bánh cuốn,… Tôi vẫn thường hay tạt vào các quán trên tuyến phố này nhằm mua món ăn sáng, chắc rằng đã quen cần tôi luôn thấy đồ ăn trên con phố này là ngon nhất. Trên con phố ấy, bí quyết trường khoảng tầm năm mươi mét, sau khi sang một ngã tứ đèn xanh đèn đỏ, phía 2 bên đường lúc này chỉ còn là một hai hàng cây xanh ngắt lan bóng đuối khắp con đường, dải blue color dẫn cho ngôi ngôi trường thân yêu.
Khi đã bước vào cung đường này, ví như là mùa hè thì cái nắng nóng bức ko kể kia không hề đáng lúng túng nữa mà nuốm vào kia là những luồng gió lạnh buốt và gần như tiếng chim hót líu lo trong khoảng cây kẽ lá khiến cho người nào cũng phải yêu thương đời hơn.Trong tôi, nhỏ đường tới trường lúc nào cũng đẹp, cũng thân thương, là con phố vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi. Đây là con đường đưa tôi mang đến với cầu mơ, với niềm vui mỗi ngày, là con phố cả đời tôi không bao giờ có thể quên.

Bài văn tả con đường đến trường số 3
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học trên nhỏ đường thân thiết này. Tuyến đường gắn bó suốt trong những năm tháng tuổi thơ tôi cùng với biết bao nhiêu kỷ niệm. Từng cội cây, từng số nhà, từng ngõ hẻm đã in đậm trong trái tim trí tôi thời gian nào nhưng tôi chẳng tốt biết. Con phố phố tôi nhỏ dại và không đẹp, tuy vậy nó trở nên gợi cảm hơn giữa những ngày đầu đông này.
Hà Nội trong số những ngày đầu đông se se rét mướt tuy ko rét căm căm, giá thấu tận xương dẫu vậy cũng có tác dụng mọi fan phải áo khoác, mũ len. Khu phố tôi thì không như vậy. Mặc đến gió bão, mưa dông, xung quanh năm ngày tháng, hồ hết ngôi nhà trên đường chỉ khoác một màu sắc áo cơ mà thôi. Bé đường, chú ý từ xa như 1 dải lụa quyến rũ và mềm mại uốn lượn dọc hàng phố. Nhà hai bên đường chẳng chiếc nào giống dòng nào, dòng cao, mẫu thấp, mẫu to, dòng nhỏ, mẫu rộng, cái hẹp thật vui mắt. Vì chưng đất chật fan đông nên phố tôi chẳng có cái cây nào hotline là to lớn vì mưa bão dễ đổ, dễ vướng vào dây điện. Cho nên, mỗi năm, tôi cứ lớn hẳn lên mà những cây vào phố tôi vẫn nhỏ tuổi bé, xinh xắn thế thôi. Trên cao có cả một khoảng chừng trời rộng lớn mở như loại ô các màu sắc. đông đảo ngày mưa gió bão bùng thì khoảng chừng trời trên đường tôi black kịt mây, sấm chớp ì ùng, sét rạch ngang trời. Lúc ấy, đều vũng bùn xuất hiện thêm mà tôi thì chẳng thích tăng trưởng bùn một 1 chút nào cả. Phố tôi lúc nào thì cũng tấp nập tàu xe. Bắt đầu sáng sớm đã bắt đầu ngày mới bởi tiếng bin bin của ô tô, tin tin của xe máy và tu tu của tàu hỏa vọng lại từ đầu phố. Lại cả tiếng call í ới, mỉm cười đùa, mời mọc ầm ĩ cả một góc phố của học sinh trường văn hoa trong loại ngõ đối lập nhà tôi. Bởi vì vậy, cứ khoảng bảy giờ sáng là tôi bị thức tỉnh bởi gần như tiếng ầm ĩ bên ngoài, tuy vậy đã cố tình đóng hết các ô cửa ngõ sổ. Đôi khi, lúc học sinh đã vào lớp, tiếng ầm ĩ giảm bớt, tôi cố kỉnh nằm lì chưa được bao thọ thì lại bị phá vị tiếng chạy thình thịch của những "chàng" với "nường" đến lớp muộn. đều ngày đầu bắt đầu về sinh sống đây, tôi tức ước ao xịt sương lỗ tai. Lâu dần rồi cũng thành quen, tôi bước đầu cảm thấy dễ chịu và thân trực thuộc với tuyến đường này. Vỉa hè phố tôi bị những nhà dân xâm lăng nên hết sức hẹp. Vỉa hè vị trí thụt vào, khu vực nhô ra trông chẳng đẹp mắt chút nào! Mặt mặt đường nhựa thì sứt sẹo, lồi lên, lõm xuống, nhấp nha nhấp nhô. Ai nhưng vừa đi vừa mải nhìn trời, chú ý mây thì núm nào cũng trở thành ngã vì những chỗ nhấp nhô khó ưa ấy. Tôi cũng vì nó cơ mà mấy lần bị té xuống cạnh đường, mấy vết sẹo đó cũng như là dấu kỉ niệm của tôi. Từng lần trải qua chỗ này, tôi cũng lại quay nhìn xem nó nơi đâu để nhưng mà tránh. Mặt con đường nhiều màu sắc đậm nhạt khác nhau, sau vài lần được sửa, con đường trông như cái áo vá chằng vá đụp. Phố tôi từng nào là ổ gà. Vừa rồi được một ổ gà, đi một quãng lại ổ gà khác! với nó chính là đặc trưng của phố Khâm Thiên tiến trình này. Nhà phía 2 bên đường cũng tương đối đa dạng, có cái cao ba bốn tầng sơn nửa xanh nửa white rồi chiếc vàng, mẫu xanh, loại trắng,... Mặt hàng quán bên đường là nơi tụ họp siêu thị nhà hàng của bạn thân học trò tuyệt nhất quỷ nhì ma. Hằng ngày dậy nào là hương thơm phở thơm ngào ngạt, thoáng trong gió mùi trứng vịt lộn, bún riêu cua, hương thơm xôi và những thức ăn uống khác. Các cửa hàng văn phòng phẩm, quần áo,... Cũng chẳng chịu đựng lép vế. Nắm là bao nhiêu áo quần, tất, khăn,... được tung ra bày kế bên cửa lung lẳng... Phố tôi còn giữ được một số trong những ngôi đơn vị có phong cách thiết kế từ thời làm sao chẳng rõ. Trên mái cùng cửa của các ngôi công ty ấy có khác những nhỏ rồng màu sắc sặc sỡ nhưng bởi cổ quá rồi nên đánh vôi đã bội nghĩa và phai màu. Vì chưng bị dấn thân vòng xoáy của công việc nên fan dân phố tôi rất ít khi thủ thỉ với nhau. đông đảo ngôi đơn vị cổ đem đến vẻ đẹp mắt cổ kính mang đến phố tôi, trông đơn vị nghiêm thế nhưng tiếng cười chơi vẫn vọng ra. Phố tôi có một di tích lịch sử. Đó là đài tưởng vọng Khâm Thiên được xây dựng sau thời điểm cả phố bị Mĩ ném bom B52 tiêu hủy. Bao nhiêu ngôi công ty bị sập, bao nhiêu fan dân đề xuất bỏ mạng trong đợt B52 ấy. Đài tưởng vọng được xây dừng với mục tiêu tưởng nhớ đầy đủ con fan đã ra đi trong dịp Mĩ thả bom ấy. Mẫu người bầy bà bế đứa con bé bỏng đã bị tiêu diệt là hình tượng cho nỗi đau buồn và căm hờn. Bé đường từ khóa lâu đã là người bạn thân thiết, gần gũi, chia sẻ với tôi hầu hết nỗi vui buồn. Gần như ngày tôi bị điểm kém, tuyến đường dỗ dành tôi. Nhiều lần, vày tức tối, tôi co cẳng đá cất cánh hòn sỏi trên đường. Thời điểm ấy, nó vẫn không nói gì, chỉ yên ủi bàn chân tôi. đông đảo ngày tôi ăn điểm cao, là học viên giỏi, nó cũng chúc mừng tôi.
Con đường đã đính thêm bó với tôi từ phần lớn ngày tôi còn nhỏ. Bây giờ, tôi đã bự khôn, đơn vị tôi sắp đến chuyển đi khu vực khác. Tuy sẽ không còn ở vị trí đây nữa nhưng tôi vẫn mãi sau nhớ con phố này – tuyến đường ngày nào cũng bị tắc đường mà tôi sẽ quen.

Bài văn tả con đường đến ngôi trường số 2
"Quê hương" hai tiếng ấy nghe mà gần gụi thân thương làm sao? Tuổi thơ ai cũng có rất nhiều kỉ niệm rất đẹp để nhưng mà nhớ, cơ mà yêu nghỉ ngơi quê hương. Tuổi thơ của em đính bó cùng với cánh đồng thẳng cánh cò bay, cái sông nước chảy nhân hậu hòa,... Dẫu vậy gắn bó với em nhất vẫn là con con đường từ bên tới trường. Với em, bé đường này có biết bao kỉ niệm.
Đó là con phố rải đá răm như bao tuyến phố khác. Tuy ko rộng lắm, lại gồ ghề, gập ghềnh nhưng con đường cũng đủ mang lại một loại xe download chạy qua. Mỗi lúc đặt chân lên tuyến phố lòng em lại cảm xúc bồi hồi. Đầu làng, cây gạo đứng giương dù che nắng. Khu vực đây đã tận mắt chứng kiến những ván bi khốc liệt của đàn trẻ bọn chúng em. 2 bên đường là sản phẩm bạch đàn với những cái lá nhỏ tuổi như con ánh mắt xuống đường. Sau hai hàng cây là cánh đồng rộng chén bát ngát, thẳng cánh cò bay. Tuy vậy, đi trên tuyến đường vẫn bắt gặp những nơi ở xinh xắn nằm giữa một blue color mượt mà của vườn tược. Ông phương diện trời lỏng lẻo nhô lên thả ánh nắng êm ấm lọt qua kẽ lá chiếu xuống khía cạnh đường tựa như những hoa nắng đang nhảy nhót. Mọi fan đổ đi ra ngoài đường mỗi lúc một nhiều. Trẻ nhỏ đến trường cùng bà bé đi làm, đi chợ ồn ã. Trưa về, người đi lại thưa thớt, con đường như chìm vào trong giấc ngủ. Những cái lá khẽ đu gửi trong gió như quạt non cho bé đường. Chiều về con phố như thức giấc. Lại ồn ã náo sức nóng khi những bác nông dân đi làm về. Giờ đồng hồ nói, tiếng cười gọi nhau í ới, giờ đồng hồ xe cộ cứ ồn ào suốt cả nhỏ đường. Bên trên cây phần nhiều chú chim hót véo von tạo thành một bạn dạng nhạc giao hưởng.Với em, tuyến phố đã quen thói từ khi cắp sách cho tới trường. Đi trên tuyến đường mùi ngai ngái của đất, mùi của lúa đồng, cỏ nội phà vào mũi lòng em lại cảm giác bâng khuâng.
Em siêu yêu nhỏ đường. Hằng ngày, em đi trên tuyến phố này. Chắc hẳn rằng vì vậy mà lại em cùng nó trở nên đôi bạn bè thiết. Cho dù đi xa, được đi trên con phố đẹp hơn tuy thế hình hình ảnh con con đường làng quê vẫn in đậm mãi sau trong kí ức của em, bởi vì nó vẫn nâng từng bước đi lẫm chẫm đầu tiên của đời em.

Bài văn tả con phố đến trường số 1
Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo cách trên tuyến phố tới trường. Đã tự lâu, nhỏ đường bên cạnh đó là tín đồ bạn sát cánh đồng hành gần gũi, share với tôi niềm vui, nỗi ai oán trong cuộc đời học trò. Con phố không đẹp một vẻ đẹp long lanh huy hoàng nhưng ẩn chứa vẻ solo sơ, mộc mạc đính với cuộc sống thường ngày yên bình của người dân phố tôi.
Con mặt đường phố tôi chạy thẳng băng, không có nét uốn nắn lượn mềm mại, quanh co. Nó nhỏ tuổi và hẹp, cũng dễ dàng nắm bắt bởi phố tôi là một phố nhỏ dại nên đường sá cũng ko được chi tiêu khang trang rộng lớn. 2 bên đường, phần đông ngôi đơn vị thi nhau mọc lên, mọc lên mãi như những mô hình lắp ráp tạo cho con con đường vốn đã không lớn nay càng hạn hẹp hơn. Đặc biệt, phố tôi rất thơ mộng vì hai mặt hàng cây ven đường. Mùa hè, phần đa chùm hoa xoan rụng xuống một màu trắng, vương lại cùng kết số đông vòng hoa trên mái đầu bè đảng trẻ chúng tôi. Phần đông ống sương vươn lên cao, chỉ để lại cho công ty chúng tôi một khoảng chừng trời nho nhỏ, nhỏ con. Lân cận bao ngả con đường lớn, tuyến đường phố tôi vẫn lặng ả nằm đó với một bề mặt mà địa điểm lồi, khu vực lõm. Cơ mà tôi thấy điều ấy chẳng làm tuyến đường xấu đi mà còn hỗ trợ cho nó sắc nét thêm đơn sơ, giản dị. Phía 2 bên đường, san sát biết bao cửa hàng, cửa ngõ hiệu đủ phần nhiều thể một số loại khác nhau. Hầu như cô bán sản phẩm luôn tay vẫy nước lên đều rổ hoa từ ngoài thành phố mang vào. đông đảo bà hàng cơm, sản phẩm phở các giọt mồ hôi bóng nhẫy, luôn tay đơm đơm, thái thái. Vỉa hè phố tôi gạch men sứt sẹo tuy vậy tôi yêu đều vết sứt đó vày nó luôn luôn in trong trí nhớ của tôi, gợi mang lại tôi về hình hình ảnh con mặt đường từ bên tới trường. Ở đây cũng đủ loại nhà. Bao gồm nhà to, có nhà nhỏ, tất cả nhà cao, đơn vị thấp. Đi men theo tuyến phố mà tôi đếm được hơn nhì chục cửa hàng, cửa hiệu. Họ lấn, họ chiếm rồi có tác dụng bục, bệ khiến con mặt đường phố tôi đã hẹp càng eo hẹp thêm... Quên sao được đều ngày học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ bước đều bước đầu tiên trên con đường này cho tới trường. Cơ hội đó, tôi thấy tuyến phố sao mà béo thế còn mình thì bé bỏng cỏn còn con. Lớn lên, tôi lại thấy con đường chẳng những không rộng lớn ra hơn nữa bị thu khiêm tốn lại. Cây phía hai bên đường xòe tán bịt mát, đu chuyển như reo vui, chim chóc hát ca ríu rít... Ôi, nhớ những lắm, các lắm. Từng lần nhắc tới con con đường này là bao kỉ niệm lại hiện nay về vào tôi, mãi mãi không bao giờ phai. Con phố đã là một người bạn xuất sắc của tôi từ khi tôi còn học tập lớp một cho tới bây giờ, nên mỗi khi đi đâu xa, tôi lại thấy lưu giữ nhung, bịn rịn nó vô cùng.
Sau này, mặc dù có may mắn được cách trên phần đông ngả đường to ở phần lớn phương trời thì kí ức về tuyến đường tới trường sẽ vẫn mãi khắc sâu trong ý nghĩ cùng trái tim tôi. Và dù mai đây trưởng thành, tôi mơ ước công việc đầu tiên tôi làm cho là sẽ tu bổ, sửa chữa con mặt đường tới trường này làm sao cho đẹp và thoáng rộng hơn.

Hi vọng qua bài viết trên, bạn đọc hoàn toàn có thể tham khảo để viết những bài xích văn diễn đạt con đường đến trường hay nhất dựa trên quan ngay cạnh và cảm giác của chủ yếu mình.